Trong kháng chiến chống Mỹ, thường hay có những buổi họp của đồng hương Phú Yên tại Hà Nội. Tuy tôi không phải quê Phú Yên nhưng vì có nhiều bạn bè thân quen và nhiều học trò cũ ở đây nên tôi cũng hay đến dự. Tôi thường chọn chỗ ở những dãy ghế cuối phòng, đơn giản vì đó cũng là chỗ có nhiều học sinh, thầy trò nói chuyện với nhau thoải mái hơn. Nhưng các đồng chí cán bộ tỉnh nếu phát hiện ra thì chẳng bao giờ cho tôi ngồi tại chỗ. Các anh kéo tôi lên ngồi các hàng ghế đầu cho kỳ được, rồi rất nhiều anh khác đến chào, bắt tay và chuyện trò rất thân mật, rất vui vẻ. Một lần, khi tỉnh ta kết nghĩa với Hải Dương, cần một đoàn cán bộ ngành Giáo dục xuống thăm viếng, giao lưu. Lẽ ra phải cử người chính quê Phú Yên làm trưởng đoàn mới đúng, và những người đó trong đồng hương Phú Yên ở Hà Nội không thiếu, như anh Nguyễn Cách đang là giáo viên ở Trường bổ túc Công nông Trung ương, anh Nguyễn Tài Sum, giáo viên Trường Việt Đức là trường cấp 3 lớn giữa Hà Nội nhưng tôi lại là người được giới thiệu đầu tiên và liền được cả cuộc họp vỗ tay hoan nghênh. Tôi viện đủ lý do để thoái thác, vì thực tình tôi tưởng tượng khi tôi phát biểu tại Hải Dương bằng giọng nói “phi Phú Yên” thì ý nghĩa sẽ giảm bớt nhưng mọi người đều gạt đi rồi cử thêm một nữ sinh là Đặng Thị Thanh Mai (con anh Mười Mao) đi cùng. Qua việc này tôi càng thấm thía tấm lòng rộng rãi, bác ái của con người Phú Yên vì thông thường trong các trường hợp này tư tưởng “địa phương” hay bộc lộ, người ta khó lòng chấp nhận một người “ngoại lai” làm đại diện cho mình.
Sau ngày thống nhất đất nước, tình hình đồng hương của các tỉnh miền Nam tại miền Bắc có nhiều xáo trộn, cần phải chấn chỉnh, củng cố lại cho phù hợp với thực tế. Phú Yên cũng vậy, nhiều cán bộ các ngành đã được điều về tăng cường cho tỉnh nhà, theo yêu cầu của tổ chức hoặc theo nguyện vọng thiết tha của cán bộ. Các đồng chí ở lại triệu tập cuộc họp để cử ra một ban phụ trách gọi là Ban Chấp hành lâm thời của đồng hương Phú Yên. Thật không ngờ tên tôi cũng được đề cử và được cuộc họp hoan nghênh! Thì ra cánh tay rộng mở của bà con Phú Yên đã ôm tôi vào lòng như một người con thực thụ vậy. Sự tín nhiệm và tình cảm của bà con một lần nữa làm cho tôi hết sức cảm động. Dù sau này, khi bầu Ban Chấp hành chính thức, có các đồng chí khác thích hợp thay thế, nhưng mỗi lần nhớ lại sự việc trên, tôi vẫn thấy cảm kích trước tấm lòng rộng mở của con người Phú Yên.
Đất nước ta từ xa xưa có truyền thống rất quý là “tôn sư trọng đạo” và tình nghĩa “đồng môn”. Truyền thống đó trong 2 cuộc kháng chiến ác liệt vẫn âm ỉ tồn tại nhưng không có điều kiện để thể hiện bằng những tổ chức có nề nếp. Đến khi cuộc chiến đấu cho hòa bình và thống nhất đã hoàn toàn thắng lợi trên toàn quốc thì những cuộc họp mặt rộng rãi của các thế hệ thầy trò các trường được tổ chức khắp nơi trong một không khí vô cùng ấm cúng cảm động của tình nghĩa thầy trò, bè bạn… Phú Yên ta cũng có những tổ chức theo tinh thần và ý nghĩa đó nhưng lại có những nét đặc biệt mà theo tìm hiểu của tôi thì không một trường nào kể cả các trường lớn rất có tiếng tăm như Quốc học Huế, Đồng Khánh Huế, Trường Bưởi… có được. Đó là việc tổ chức Hội Thầy trò Lương Văn Chánh, một hội có tôn chỉ mục đích nghiêm chỉnh, rõ ràng được chính quyền công nhận bằng Quyết định và Hội đồng thời là thành viên chính thức của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh. Hội không chỉ hoạt động trong phạm vi Phú Yên mà có chi hội tại 12 tỉnh rải rác từ Hà Nội đến TP Hồ Chí Minh, riêng Phú Yên có 11 chi hội ở các huyện và thị xã. Mỗi năm cứ đến ngày đầu tiên thành lập trường (15/10/1946) là tất cả các chi hội đều họp mặt kỷ niệm. Ngoài ra có chi hội họp thêm vào ngày Nhà giáo Việt
So với các trường PTTH lớn trong cả nước, Trường Lương Văn Chánh ngày nay cũng như Lương Văn Chánh thời kháng chiến chống Pháp đều thuộc hạng nhỏ, nhưng xét về kết quả giáo dục chất lượng toàn diện thì quả là đáng nể, luôn tô đậm thêm truyền thống “yêu nước, học giỏi, kính thầy, mến bạn”.
Điều đó làm nức lòng toàn thể phụ huynh và nhân dân, là phần thưởng lớn xứng đáng của trường và hội, là niềm tự hào của toàn tỉnh Phú Yên ta.
* * *
Qua mấy câu chuyện về một số cá nhân và tổ chức trên, tôi cảm thấy hình ảnh con người Phú Yên trong tôi là hình ảnh những con người rất đẹp, giàu lòng vị tha, nhân ái, khoáng đạt, sống rất tình nghĩa. Lẽ ra tôi còn phải viết thêm về một số nhân vật mà nhân cách, tài năng, đức độ rất đáng ngợi ca nhưng vì bị hạn chế bởi tuổi già và khả năng nên đành dừng lại ở đây. Bài này tôi viết ở tuổi cuối đời với dụng ý tỏ lòng tri ân đối với bà con Phú Yên đã rộng lòng cưu mang chúng tôi trong những ngày khó khăn của cuộc kháng chiến chống Pháp và tiếp tục ưu ái tôi trong suốt thời gian từ bấy đến tận ngày nay. Ý định là như vậy nhưng thực tình tôi tự thấy chưa thể hiện được trọn vẹn, mong bà con thông cảm và lượng thứ.
BÙI XUÂN CÁC