Buổi sáng con dậy sớm. Trong bộ đồng phục áo trắng váy xanh, trông con rất xinh. Mới đó mà đã bảy năm, kể từ khi con được cô y tá bế ra khỏi phòng sinh. Tiếng khóc của con đã làm cả căn phòng bừng sáng!
Đến trường - Ảnh: TL |
Có con, nhà mình rất vui, song cũng rất bận rộn. Có lần con sốt, đã đưa đến bác sĩ khám, cho uống thuốc nhưng vẫn không thuyên giảm. Nửa đêm, trời lạnh buốt mà người con nóng như hòn than. Cả nhà hoảng hốt đưa con xuống bệnh viện… Có lần, con ngã từ trên giường xuống, đau lắm nên khóc rất lâu. Con đau, người lớn càng thấy đau, thế là trách móc nhau sao lại bất cẩn như thế…
Con biết lật, biết bò, chập chững bước đi rồi bập bẹ nói… Tất thảy đều là những sự kiện trọng đại của nhà mình. Rồi con đi học mẫu giáo. Hai hôm đầu trông con rất hào hứng. Nhưng đến buổi sáng thứ ba, con òa khóc khi nghe hai tiếng “đi học”. Con cảm thấy bị bỏ rơi ở một nơi có nhiều đồ chơi, có nhiều bạn nhỏ mà con chưa kịp quen. Chiều hôm đó và cả hôm sau, từ lớp mẫu giáo bé, con được đón về nhà với đôi mắt mọng nước.
Sau này thì không như thế nữa. Sáng nào con cũng hăm hở đến trường - nơi đã mở ra trước mắt con một thế giới vô cùng mới lạ và kỳ thú. Mình vẫn thường hỏi: “Con đi học có vui không?”, và nhận được câu trả lời “Con rất vui!”. Con nói và mỉm cười, như một bông hoa trong nắng sớm.
Bạn bè mình thường bảo bọn trẻ bây giờ sướng gấp trăm lần tụi mình trước kia. Vậy mà đôi khi, mình lại nghi ngờ về điều đó. Con sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ nhìn thấy chén cơm độn sắn khoai, chưa bao giờ phải cuốc bộ đến trường trên con đường đất gập ghềnh. Và vì thế, con chưa bao giờ cảm nhận được mùi thơm ngai ngái, nồng nồng của rơm rạ sau mùa gặt, mùi của cây cỏ ven đường trong những buổi sáng ngậm sương. Ngôi trường mẫu giáo mà con học là ngôi trường đã được người lớn cân nhắc lựa chọn, chứ không phải lớp học tềnh toàng nằm cạnh cánh đồng với những bức vách loang lổ, cửa sổ trống trơn, nên con không thể hình dung những trận gió nam ở quê mình mạnh mẽ đến dường nào. Con có nhiều đĩa nhạc Xuân Mai, phim siêu nhân cùng nhiều đồ chơi, nhưng lại không biết rằng con chìa vôi hót như thế nào trong buổi sáng, con bìm bịp khắc khoải vào mỗi buổi chiều và con gõ kiến điểm nhịp lốc cốc trong đêm. Con không biết đêm trăng ở thôn quê đẹp như thế nào, còn trong những đêm tối trời, bầy đom đóm đã mắc những bóng điện li ti lên hàng rào ngôi nhà cũ của mình trông rất ngộ… Mai này lớn lên, ký ức tuổi thơ trong con chỉ có những lần đi đạp vịt, đi tàu điện, xe điện ở một khu vui chơi dành cho thiếu nhi, thỉnh thoảng xuống quảng trường chơi với chiếc xe xích lô tí hon hay thả lên trời một cánh diều sặc rỡ… E rằng con sẽ không có nhiều điều để kể cho bạn bè.
Tuổi thơ của con bận rộn hơn, nhiều áp lực hơn mình ngày trước. Vừa rời trường mẫu giáo, chưa kịp tận hưởng mùa hè thì con đã phải đi học kèm. Ai cũng muốn để cho con cái mình được nghỉ ngơi, vui chơi, nhưng nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa “bị” cha mẹ hối hả kéo đi học, thì con mình cũng phải đi học, nếu không e rằng sẽ chẳng theo kịp bạn bè. Tối đến con còn phải tập đàn. Cây đàn thì to, bàn tay con thì nhỏ xíu. Thỉnh thoảng con lại quên, và bị rầy la. Con ngước đôi mắt trong veo “Sao mà khó quá!” và nhận được cái nhìn nghiêm khắc: “Khó nên phải học!” Rất có thể tuổi thơ sẽ vụt trôi qua trong những bận rộn và những áp lực mà người lớn vô tình đặt lên đôi vai bé nhỏ của con…
Con dậy sớm, mặc bộ đồng phục áo trắng váy xanh và hào hứng đến trường. Con yêu ạ, rất nhiều điều mới lạ đang chờ. Con sẽ cố gắng mỗi ngày, và sẽ tìm thấy niềm vui mỗi ngày ở lớp. Những bài học sẽ giúp con ngày một lớn lên. Và con biết không, có những bài học mà chúng ta không chỉ học ở trường. Chúng ta phải học từ những người chung quanh, từ cả những sai lầm, vấp váp trong cuộc sống. Đó là bài học về sự cảm thông, về tình yêu thương và về nghị lực.
Mỉm cười nào, con yêu. Con vào lớp một rồi!
NGỌC LAN