Ảnh minh họa: N.HÙNG |
Còn nhớ, trên một chuyến xe đường dài, đúng bữa phải ghé Ninh Hòa (Khánh Hòa) ăn cơm. Thế nhưng gã tài xế khăng khăng: “Thôi ráng ra Tuy Hòa ăn luôn”. Hành khách đói bụng, phản ứng thì gã tài phân bua: “Ra ngoải, tranh thủ làm ly cà phê đen. Cà phê Tuy Hòa nó đặc quánh, thơm mặn thơm mà, uống tới đâu, phê tới đó...”. Nhiều vị tỏ ra thông cảm...
Một thời, các bác tài xe tải là “thần tượng” thiên hạ, vợ nhỏ vợ bé... rải đầy đường. Tôi có ông lái quen, lấy đến hai vợ tại Tuy Hòa. Hỏi “nguyên do”, ông hì hì: “Tại... cà phơ Tuy Hòa”. Ổng kể: những chuyến chạy tải đêm, một mình dễ buồn ngủ lắm, chỉ có cách trị là uống cà phê; mà cà phê nhiều điểm dọc quốc lộ khi đó nhạt phèo, uống bảy ly vẫn... ngáp. Vậy mà, nhấp một ngụm cà phê Tuy Hòa là... sáo sậu, mà lại phê vô kể. “Hai bà vợ tôi trước đây đều bán quán đêm trên quốc lộ. Mấy bả thấy tôi khoái cà phê Tuy Hòa nên... cảm ơn!”, ông rung đùi... thấy ghét.
Nhắc cà phê, lại nhớ ông bạn Tiến “râu”, nay đã mất. Ông là chủ thương hiệu cà phê Tùng nổi tiếng xứ Phú Yên. Công thức chọn cà, rang xay, canh gia vị... của ông đã được mọi người công nhận. Phải nói, ông đam mê với công việc ngửi “độ” cà phê trong chảo rang và phong cách tẩm cà có một không hai, với việc trộn thêm... nước mắm nhỉ! Tôi không rành công thức chế biến cà phê của ông nhưng sản phẩm ra phin đúng là “một loại... cà rất phê”. Trong nhiều hương vị đặc trưng của cà phê Tuy Hòa, cà phê Tùng có thêm vị mằn mặn rất... liêu trai!
Vừa rồi, bỗng dưng cô bạn nhà văn từ miền Tây gọi ra nhờ mua ít cà phê Tùng. Gởi vô vài hôm, cổ ngồi cổ uống “rung đùi” một mình, rồi nhắn tin ra cảm ơn rối rít. Ơ hay, sao lại cảm ơn tôi, phải cảm ơn Tuy Hòa - Phú Yên mới phải chớ!
Chính hương vị độc đáo trong ẩm thực là sự quảng bá tốt nhất cho văn hóa du lịch một vùng đất...
ĐÀO ĐỨC TUẤN