Ở tuổi ngoại lục tuần (sinh năm 1946), nhưng vóc dáng của võ sư Lý Thành Nhân, một người có tiếng trong làng võ Bình Định, trông vẫn còn rất cường tráng. Người ta vẫn gọi ông và người em trai “thúc bá đồng đường” Lý Xuân Hỷ là võ sư “mèo” vì cả hai đều là truyền nhân chính thống của Lý gia Võ đạo với tuyệt kỹ “Miêu tẩy diện”. Tôi quen và có dịp trò chuyện với võ sư “mèo” qua đệ tử của ông ở Tuy Hòa - võ sư Kim Long, người duy nhất ở Phú Yên có thể biểu diễn công phu và là một trong những võ sư trẻ nhất Việt Nam được Liên đoàn Võ thuật quốc gia cấp bằng.
Võ sư Lý Thành Nhân (phải) và học trò - võ sư Kim Long đang biểu diễn bài quyền “Miêu tẩy diện”. - Ảnh: T.QUỚI
Gia phả Lý gia nổi tiếng khắp làng võ Bình Định bởi hai thế mạnh là roi và quyền. Thế nhưng, có một tuyệt kỹ công phu mà nhắc tới, giới võ thuật phải nể sợ ấy chính là bài quyền “Miêu tẩy diện” (mèo rửa mặt). Bài quyền ấy được ông nội ông là võ sư Lý Hân người gốc Hoa, mô phỏng theo thế đánh nhu nhuyễn, linh hoạt của loài mèo. “Miêu tẩy diện” được truyền cho cha ông là võ sư Lý Xuân Tạo, tới đời ông là đời thứ ba. “Miêu tẩy diện” trở thành gia bảo của Lý gia Võ đạo.
Võ sư Lý Thành Nhân cho biết: Ông nội Lý Hân của ông thuộc phái Thiếu Lâm Bắc Tông, khi sang định cư ở Bình Định, ông được hấp thụ thêm tinh hoa của võ Bình Định, cả hai hòa quyện lại thành một và “Miêu tẩy diện” là một trong những sản phẩm từ sự tương tác, hòa hợp ấy. Nếu để ý, sẽ thấy con mèo khi ngủ dậy, mèo ta “rửa mặt” bằng cách lấy 2 bàn chân trước vuốt mắt. Những động tác ấy vừa để “rửa mặt” nhưng cũng là để tự vệ và sẵn sàng vồ mồi ngay. Luận về sự tinh túy của bài quyền gia bảo, võ sư Lý Thành Nhân bảo: “Miêu tẩy diện” nó tha thướt lắm, nhẹ nhàng lắm nhưng cũng mạnh mẽ lắm. Tập “Miêu tẩy diện” không khó, nhưng luyện cho đến mức thân pháp và bộ pháp thành thục thì không dễ. Tới mức uyển chuyển nhẹ nhàng như mèo, ra chiêu không nghe tiếng động, di chuyển không nghe gió, chỉ khi “chỉ” (móng vuốt) tới nơi mới nghe “phà” (con mèo làm phép) thì đối phương đã dính đòn rồi.
So với bài quyền nổi tiếng “Lão hổ thượng sơn”, bài quyền “trấn môn” của võ phái Nam Tông, thì tính “nhu” trong “Miêu tẩy diện” còn nhiều hơn. Tất cả các chiêu thức trong bài “mèo rửa mặt” đều nặng tính tự vệ nhưng rất linh hoạt và có thần. Để ý sẽ thấy hổ cũng như mèo giống nhau về cách tự vệ. Nhờ cách “rửa mặt” mà hổ chụp được gươm giáo, quắp lấy con mồi khi đang rượt đuổi. Có điều, thế mạnh đôi tay của hổ mạnh mẽ, hùng lực, còn mèo thì linh hoạt nên “chỉ” của mèo lại hiểm hơn đánh vào những yếu huyệt. Một điểm khác nhau nữa giữa hổ và mèo là hổ khi tấn công chỉ nhìn về một hướng toàn thân bất động. Trong khi mèo có thể ngoảnh mặt, lắc đầu đề phòng tứ phía mà không gây tiếng động. Thế nên hổ được xem “chúa tể sơn lâm”, là “mãnh hổ tướng quân”, trong khi mèo được coi là “cô” của hổ. Chiêu “độc” cuối cùng tránh “đứa cháu” hổ của mèo chính là nhảy phóc lên cao. Thân thủ của mèo nhẹ nhàng, linh hoạt là vậy. Bởi thế trong võ học nhanh nhẹn và nguy hiểm nhất là đôi tay. Chân có thể mạnh, uy lực nhưng không đáng sợ bằng bộ tay vì chân ít khi đánh được huyệt đạo, còn tay thì biến hóa khôn lường.
Võ Sư Lý Thành Nhân, luận về “Lão hổ thượng sơn” (bài quyền số 3 trong số 12 bài quyền thống nhất của Liên đoàn Võ cổ truyền Việt
Bây giờ, võ sư “mèo” Lý Thành Nhân vẫn còn một băn khoăn lớn là món gia bảo “Miêu tẩy diện” lâu nay chỉ truyền đời mà không có “khẩu quyết” để lưu truyền một cách rộng rãi. Và một cơ duyên đến với ông và cũng là Lý gia Võ đạo khi ông nhận võ sư trẻ Kim Long làm đệ tử. Chính Kim Long sau khi thọ giáo “Miêu tẩy diện” đã nảy ra ý viết bài thiệu cho bài quyền. Dù mới chỉ là bản thảo, nhưng cả hai thầy trò rất tâm đắc. Không lâu nữa khi tìm được sự thống nhất của cả những “trưởng lão” của Lý gia, chắc chắn bài thiệu sẽ chính thức được công bố để tuyệt kỹ “Miêu tẩy diện” được lưu truyền rộng rãi trong giới võ học gần xa.
TRẦN QUỚI