Gió bấc đầu mùa bất chợt ùa về trong những ngày cuối thu khiến lòng người bâng khuâng. Những cơn gió lạnh nhẹ nhàng, khẽ khàng như lời thì thầm báo hiệu mùa đông đang chầm chậm đến. Gió bấc đầu mùa chỉ là một làn gió lạnh mỏng manh, dịu nhẹ, nhưng đủ làm ta khẽ rùng mình và dấy lên trong lòng những kỷ niệm, những cảm xúc khó tả.
Gió bấc đầu mùa gợi nhớ về một thời tuổi thơ với niềm háo hức được mặc chiếc áo ấm mới do mẹ chuẩn bị sẵn từ đầu thu để khoe với bạn bè trong xóm, hay vui mừng khấp khởi mỗi chiều đi học về, thấy khói bếp bay lên, báo hiệu mẹ đang chuẩn bị nấu cơm chiều. Gió bấc đầu mùa là mùa của bếp lửa ấm, của những ngày ngồi bên ông bà, nghe kể chuyện đời xưa hòa với mùi cơm sôi thoảng lên ấm nồng.
Gió bấc đầu mùa không rít lên từng hồi như gió lạnh giữa mùa đông, mà chỉ là một làn hơi lạnh se sắt, nhẹ nhàng len lỏi qua từng tán lá, từng cành cây, làm cho những chiếc lá vàng cuối cùng run rẩy trước khi rơi xuống. Những đợt gió lạnh đầu mùa không đủ để làm lạnh buốt, nhưng lại vừa đủ khiến cho không gian trở nên tĩnh lặng, như chậm lại, như đang chuẩn bị cho một sự chuyển mình của trời đất.
Gió bấc đầu mùa trong tiết trời se lạnh, người ta thường tìm đến những quán cà phê nhỏ, thưởng thức một ly cà phê nóng, nghe một bản nhạc êm dịu và để cho suy nghĩ mình trôi về những miền ký ức. Có lẽ chính trong cái lạnh nhẹ nhàng, ta mới có dịp dừng lại để nghĩ về tương lai và những điều đã qua.
Gió bấc đầu mùa không chỉ mang đến nỗi nhớ mà còn gợi lên những niềm vui giản dị. Đó là niềm vui của người mẹ khi thấy con mình đã có đủ áo ấm cho mùa đông, là niềm vui của những người nông dân khi vụ mùa đã xong. Gió bấc đầu mùa còn mang đến niềm vui trong từng chi tiết nhỏ của cuộc sống, để người ta có dịp cảm nhận cái se lạnh thấm vào da thịt, rồi tìm đến những niềm vui đơn sơ, chân thật.
Gió bấc đầu mùa như hơi thở của quê hương. Không chỉ là cái lạnh của thời tiết, mà còn là sự bao bọc, là lời nhắc nhở mỗi người về những điều thân thuộc. Có người nói rằng, gió bấc đầu mùa là khúc dạo đầu của mùa xuân, là thời khắc để ta cảm nhận lại những gì đã đi qua trong một năm, và cũng là lúc để ta trân trọng những khoảnh khắc hiện tại.
Trong nhịp sống tất bật, gió bấc đầu mùa dường như là lời nhắc nhở vô hình, để ta trân trọng hơn những giá trị gia đình, những khoảnh khắc sum vầy. Gió bấc về là lúc để chúng ta trở về với những giá trị bình dị, để nhìn nhận lại những gì đã qua, và để chuẩn bị cho một mùa xuân mới - mùa của sự khởi đầu, mùa của hy vọng.
Với tôi, gió bấc đầu mùa không chỉ là gió. Đó là cả một khoảnh khắc của đất trời, của lòng người. Những cơn gió lạnh ấy, trong sâu thẳm lại là hơi ấm, là tình thương, là lời nhắn nhủ rằng trong cuộc sống, đôi khi những điều giản dị, những kỷ niệm tưởng chừng nhỏ nhoi lại mang đến cho ta niềm vui và sự bình yên.
HOÀNG HÀ THẾ