Việc Việt Nam gần như nắm chắc khả năng trở thành thành viên không thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc (UNSC) - như những cam kết từ cộng đồng quốc tế mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhận được khi đến New York dự kỳ họp lần thứ 62 Đại hội đồng LHQ (25 đến 28/9/2007) - đã thu hút sự quan tâm đặc biệt.
Một phiên họp bỏ phiếu trong UNSC. |
Nhân đó, một lần nữa, thử xem lại cấu trúc UNSC, về vai trò và quyền hạn của bộ phận được xem là quyền lực nhất của tổ chức lớn nhất thế giới này, đặc biệt sức nặng của lá phiếu từ các thành viên không thường trực.
Yếu tố vị thế quốc gia
Xét ở tính công bằng trong cơ chế bỏ phiếu (cho một nghị quyết), UNSC hoạt động hoàn hảo. Theo Hiến chương Liên Hiệp Quốc (LHQ), UNSC có trách nhiệm duy trì hòa bình và an ninh thế giới. Chương VII Hiến chương LHQ nêu rõ UNSC là cơ quan duy nhất trong LHQ có thể phán quyết một hành động nhằm củng cố hòa bình và an ninh thế giới. Hành động này có thể là cấm vận kinh tế hay biện pháp quân sự.
UNSC có 15 thành viên trong đó có năm thành viên thường trực (P-5; với Mỹ, Nga, Anh, Pháp và Trung Quốc) và 10 thành viên không thường trực (E-10) được Đại hội đồng bầu làm việc trong nhiệm kỳ hai năm. Một phiếu chống trong bất kỳ thành viên P-5 nào (phiếu phủ quyết) cũng ngăn sự ra đời một nghị quyết, ngay cả khi tất cả thành viên E-10 ủng hộ. Với cơ chế trên, nếu các thành viên không bị ảnh hưởng và có tiếng nói độc lập, nghị quyết UNSC là cơ sở đáng tin và có giá trị.
Có lẽ không ví dụ cụ thể nào miêu tả vai trò UNSC cũng như yếu tố cân bằng quyền lực của nhóm E-10 bằng cách nhìn lại vài chi tiết hậu trường vào thời điểm trước khi Mỹ đánh Iraq (2003), trong nỗ lực tìm kiếm một sự đồng thuận nhất định của Washington (với E-10 lúc đó là Angola, Bulgaria, Cameroon, Chile, Guinea, Đức, Mexico, Pakistan, Syria và Tây Ban Nha).
Thời điểm đó, một trong những thành viên chưa có ý kiến dứt khoát là Angola, một quốc gia nhỏ với dân số hơn 10 triệu ở Tây Nam châu Phi. Đầu tiên, Phó Tổng thống Mỹ Dick Cheney gọi điện Tổng thống Angola José Eduardo Dos Santos vào ngày 5/2/2003. Năm ngày sau, Dos Santos nhận điện của Tổng thống Pháp Jacques Chirac. Hai ngày sau, đến lượt Thủ tướng Bồ Đào Nha José Durao Barroso, theo “ủy quyền” Tổng thống Bush, kêu gọi Angola ủng hộ Mỹ (Angola là thuộc địa cũ của Bồ Đào Nha). Hạ tuần tháng 2, Dos Santos lại tiếp trợ lý ngoại trưởng Mỹ Walter Kansteiner, gần như cùng lúc với công sứ Anh Valerie Amos…
Tất cả chiến dịch vận động hậu trường đều nhằm tìm lời giải cho bài toán cộng-trừ đơn giản: Mỹ cần 9 trên 15 phiếu trong UNSC để được thông qua một nghị quyết thứ hai trừng phạt Iraq bằng biện pháp quân sự.
Trên bề mặt,
Tại châu Âu, với
Tại Mỹ Latin, với
Thuật lại vài chi tiết trên để thấy rằng vai trò thành viên E-10 không phải không quan trọng và có thể giúp hiểu thêm tại sao khái niệm “vị thế quốc gia” (được nâng cao) luôn được đề cập khi nói đến tư cách thành viên E-10. Trở thành thành viên E-10, với quyền hạn sử dụng lá phiếu độc lập, hẳn nhiên phải mang lại một trọng lượng nhất định cho uy tín quốc gia, khi cùng tham gia giải quyết vấn đề thế giới; và điều đó càng thể hiện rõ trong các trường hợp “mặc cả chính trị” cho quyền lợi quốc gia.
Hoạt động hậu trường UNSC luôn là phần sống động của một bức tranh chính trị thế giới thu nhỏ. |
UNSC trong “thế kỷ của châu Á”
Vị thế chính trị E-10 tiếp tục cho thấy tầm mức của nó, thể hiện ở cuộc chiến giành chiếc ghế E-10 giữa
Đây là tiến trình bầu một thành viên E-10 khó khăn và “dai” nhất kể từ 1979, khi diễn ra cuộc chạy đua giữa Cuba và Colombia (kéo dài từ ngày 26/10/1979 đến 7/1/1980 sau hai tháng và 155 vòng bỏ phiếu, Mexico - ứng cử viên thứ ba - cuối cùng được chọn như một giải pháp tháo gỡ bế tắc). Trong trường hợp khu vực Mỹ Latin và Caribê nhiệm kỳ 2007-2008, giải pháp tương tự cũng được thực hiện, với Panama được chọn thay.
Trong thực tế, UNSC - dù bị sự kiện cuộc chiến Iraq 2003 làm tơi tả hình ảnh của mình - vẫn là chỗ tựa cho chính trị thế giới. Vài tháng sau cuộc chiến Iraq, trên chuyên san ngoại giao Foreign Policy, Madeleine Albright (ngoại trưởng Mỹ từ 1997-2001 và đại sứ Mỹ tại LHQ từ 1993-1996) từng viết rằng Pháp, Nga và Trung Quốc đã đúng khi dùng quyền phủ quyết với tư cách thành viên P-5 để chứng minh cho Nhà trắng thấy UNSC chưa bao giờ chết rằng theo thăm dò của Pew Global Attitudes Project, công dân Hoa Kỳ vẫn xem Tổng thư ký LHQ là một trong những nhà lãnh đạo thế giới đáng kính trọng nhất.
Và nữa, Mỹ còn phải học nhiều từ LHQ, thí dụ, Hiến chương LHQ không nói gì về tầm quan trọng của chính phủ dân cử nhưng các sứ mạng LHQ đều nhằm mục tiêu hậu thuẫn sự chuyển giao dân chủ, giám sát bầu cử và khuyến khích các thể chế tự do; và cuối cùng, không thể quên rằng tất cả cuộc thăm dò ý kiến cho thấy hầu hết công dân Hoa Kỳ đều tin rằng Washington nên tìm kiếm sự chuẩn thuận UNSC trước khi sử dụng vũ lực và (Washington) nên cùng hợp tác với các quốc gia khác thông qua LHQ... Cũng từ ý tưởng mở rộng của khái niệm cân bằng quyền lực, chuyên gia quan hệ quốc tế James F. Hoge Jr đã nhấn mạnh đến một sự dàn xếp tiếp theo của mô hình UNSC, khi thế giới chứng kiến xu hướng quyền lực bắt đầu chuyển từ Tây sang Đông.
Sự phát triển kinh tế của châu Á đã biến thành sức mạnh chính trị. Kinh tế Trung Quốc tăng trưởng trung bình 9%/năm; Ấn Độ 8%/năm và nhiều nước khác cũng tăng tốc liên tục. Theo James F. Hoge, nền kinh tế Trung Quốc dự kiến gấp đôi Đức vào năm 2010 và qua mặt Nhật (hiện đứng thứ hai thế giới, sau Mỹ) vào năm 2020. Nếu Ấn Độ duy trì tỷ lệ tăng trưởng 6%/năm trong 50 năm, họ sẽ ngang ngửa hoặc hơn Trung Quốc.
Và như vậy, chẳng phải bất thường khi người ta đặt vấn đề, tại sao Anh - với 60 triệu dân - lại được hưởng quy chế thành viên thường trực UNSC trong khi Ấn Độ (hơn 1 tỉ dân số) lại không được, tại sao Nga với GDP chỉ bằng Bỉ lại có ngồi ghế thành viên thường trực trong khi Nhật - nền kinh tế lớn thứ hai thế giới - lại không được; tại sao không quốc gia châu Phi, Mỹ Latin và nước Hồi giáo nào được hưởng chế độ thành viên thường trực? Đó cũng là những câu hỏi đã và đang đặt ra trong lộ trình cải tổ UNSC…
Nên chăng vai trò của năm nước chiến thắng trong Thế chiến II cần được LHQ xem xét lại.
10 thành viên không thường trực (E-10) đương nhiệm -Bỉ (Tây Âu) - hết nhiệm kỳ năm 2008 E-10 làm việc với nhiệm kỳ hai năm (bắt đầu từ ngày 1/1 mỗi năm; mỗi năm có năm ghế thay đổi) và được bầu chọn theo nguyên tắc nhóm khu vực đề cử và được biểu quyết bởi Đại hội đồng (vào tháng 10 hàng năm) với tỷ lệ 2/3 phiếu (tức từ 125-128 thành viên LHQ). Nhóm châu Phi có ba đại diện; nhóm Mỹ Latin và Caribê, nhóm châu Á, nhóm Tây Âu có hai đại diện; nhóm Đông Âu có một đại diện (một đại diện cộng đồng Arab được chọn luân phiên từ nhóm châu Á hoặc châu Phi). Ghế chủ tịch UNSC được thay luân phiên mỗi tháng theo thứ tự ABC trong tiếng Anh. Mỗi thành viên UNSC có một phiếu và các nghị quyết thông qua đều cần ít nhất chín phiếu (kể cả phiếu của P-5). Ngày 27/10/2006, nhóm châu Á thống nhất đề cử Việt Một số nước chưa bao giờ có ghế trong E-10: Afghanistan, Albania, Armenia, Azerbaijan, Brunei, Campuchia, Guatemala, Haiti, Israel, Lào, Kazakhstan, Luxembourg, Mông Cổ, Myanmar, Montenegro, Mozambique, Saudi Arabia, CHDCND Triều Tiên, Thụy Sĩ, Tajikistan, Turkmenistan, Uzbekistan… |