Ở miền biên ải cực bắc xa xôi trên cao nguyên đá Đồng Văn, nơi cộng đồng các dân tộc anh em sống trong những bản làng ẩn khuất, treo giữa lưng núi, trên lưng chừng trời, chợ phiên Phố Cáo thuộc xã Phố Cáo, huyện Đồng Văn (Hà Giang) là một không gian văn hóa đầy bản sắc và còn rất nguyên sơ. Cuối năm, trời lạnh buốt. Buổi sớm sương giăng trắng trời, nhưng từ 5 giờ trên các nẻo đường dẫn đến chợ đã thấy bóng người thấp thoáng. Họ đi thành từng nhóm năm, ba người. Có người địu con trên lưng, có người dắt theo vài chú heo đen, có người gùi một gùi to những sản vật cây nhà lá vườn. Họ đi chợ để bán những thứ nuôi được, trồng được và mua sắm những vật dụng cần thiết cho gia đình, nhưng cũng có người đi chợ phiên để vui chơi, để gặp bạn bè, để ăn uống hoặc đơn giản là chỉ để nhìn ngắm chợ phiên cho thỏa thích. Đến chợ, đàn ông sà vào hàng ăn để uống rượu, giao lưu, trò chuyện với bạn bè, còn đàn bà thì mua và bán. Đến trưa, chợ tan, trên lưng các bà vợ lại trĩu nặng những thứ mua sắm được ở chợ, còn đàn ông thì chân bước liêu xiêu...
Chợ phiên Phố Cáo, huyện Đồng Văn trong sương sớm |
Khu vực bán các loại dây, roi ngựa |
Hàng ăn uống luôn đông khách với các món nóng như phở, mì, bún, những nồi nước thịt bốc khói hòa quyện với mù sương và khói bếp tạo nên một không gian đặc sắc |
Khu vực bán những chú heo đen |
Cả nhà cùng vui. Vui nhất là bố vì được giao lưu với bạn bè |
Ra về lúc chợ tan |
DƯƠNG THANH XUÂN (thực hiện)