Có điều gì đó vừa lạ, vừa quen, vừa xao động tâm tư mỗi khi ta bước vào tháng sáu. Tháng của khúc giao cảm bồi hồi, cộng hưởng của lung linh sắc phượng, nhức nhối tiếng ve ran trôi trên miền nắng hạ rồi bất chợt lắng dịu cùng cơn mưa hối hả cuối chiều…
Con hãy nhớ về thăm quê ngoại / Ngoại kể con nghe huyền thoại đất này / Có ruộng đồng rợp cánh cò bay / Biển núi bao la, chan hòa ánh nắng.
Ta về khắc khoải đường quê / Bóng tre xưa chẳng còn che nắng tràn / Ruộng đồng nay vẫn thênh thang / Phố cao sát với cổng làng mong manh
Có một ngày, mây về ngang lưng núi / Gió vô tình lật nắng giữa đồng xa / Đất hiền quá, cỏ non chưa kịp nói / Mà bàn chân đã chạm phải quê nhà