Ký ức Điện Biên

Sáng tác

​​​​​​​Mỗi khi đến tháng năm, bà Lan lại khăn gói lên Điện Biên, về lại nơi từng chứng kiến những ngày tháng oanh liệt nhất của cuộc đời bà và đồng đội năm xưa. Không ai đi cùng, chỉ có ký ức và một tấm lòng không nguôi nhớ thương.

Quê ta mùa gặt

Sáng tác

Mùa về dang nắng trưa hè / Lúa đà chín rộ tiếng ve giăng tràn / Sáo diều vi vút ngân vang / Nhà nông rải đống lúa vàng ra khoe

​​​​​​​Mẹ và mùa gặt

Sáng tác

​​​​​​​Nhà làm tổng cộng được sáu sào lúa nước. Con đông, lại chẳng có thu nhập thêm nào khác ngoài mấy con bò cỏ, con heo thịt trong chuồng với lũ gà choai nên nguồn sống của cả gia đình chủ yếu trông vào mùa gặt. Tất cả ngó chừng vô mấy hột lúa, mẹ hay nói vậy.

Quê hương biết mấy tự hào

Sáng tác

Một thời lửa đạn mưa bom / Con đường ra trận một chòm sao rơi / Gian truân lặng chẳng buông lời / Băng rừng vượt núi ai ơi quản gì

​​​​​​​Ba mươi sáu tuổi chị Hai lấy chồng. Chồng chị là họa sĩ nhưng có một quán cà phê nhỏ đâu tận trên miền rừng xứ thông, chủ yếu phục vụ khách du lịch vãng lai. Họ gặp nhau hồi chị Hai lên đó thư giãn, tìm về với thiên nhiên sau những ngày tháng tất bật với công việc lúc nào cũng đùn ứ, mệt nhoài.

“Mình ơi! Sau này… khi đứa nhỏ lớn lên… mình dặn nó phải sống cho xứng đáng với công lao của những người đi trước… Phải quý trọng hòa bình… nghe mình!”.

​​​​​​​Rồi cứ mãi hiền như bè bạn/Cứ bình yên thanh thản với Tuy Hòa/Cứ xanh cỏ hoa vàng mấy độ/Cứ hẹn hò tháp Nhạn đòi thơ

​​​​​​​Phú Yên quê mẹ bất khuất thủy chung/Hơn bốn trăm năm hình thành tên gọi/Tiếng Nẫu ngọt ngào thân thương quá đỗi/Dẫu đi xa đâu dễ mấy ai quên