Chuyện về cây táo

Sáng tác

Trong khu vườn nhỏ của bà Xuân, tiếng cười nói ríu ran lúc nào cũng đầy ắp, tựa như dòng suối nhỏ mải miết chảy qua bốn mùa. Giữa muôn vàn cây trái xanh tươi ấy, có một cây táo đứng lặng lẽ, trầm ngâm. Mùa xuân, khi cây đào nở bừng sắc đỏ hồng, cúc vàng rực rỡ trải thảm dưới nắng sớm, thì cây táo ấy chỉ âm thầm đâm chồi, chắt chiu từng tia nắng, từng giọt mưa, mà tuyệt nhiên không hé nở một bông hoa nào.

Em có về thăm trường cũ

Sáng tác

Em có về thăm trường cũ cùng anh / Tháng năm nắng nhuộm đỏ nhành hoa phượng / Lối mòn cũ vẹn nguyên trong nhớ tưởng / Chút dại khờ cứ vương vấn trong nhau

Hạ về khơi ký ức

Sáng tác

​​​​​​​Em về rồi háo hức đợi chờ anh / Nhìn bướm lượn ngắm cành phượng vĩ nở / Lòng rạo rực vơi đầy bao nỗi nhớ / Dòng sông quê nhớ thuở bé dại khờ

Phượng yêu

Sáng tác

Nếu ai đó hỏi, kỷ niệm nào đẹp nhất tuổi học trò, tôi sẽ trả lời ngay: kỷ niệm về lớp học cuối cấp, lớp 12. Và ai đó có hỏi, ký ức nào làm tôi day dứt nhất, thì đó chính là ký ức về những chùm phượng đỏ - màu hoa của tiếng lòng thổn thức, cưu mang bao hoài cảm, cháy rưng rưng trong giây phút giã biệt tuổi học trò…

Chiều quê yên ả, những cánh đồng mướt xanh như tấm thảm trải dài vô tận. Màu xanh ngút ngàn căng tràn sức sống của lúa đương thì con gái khiến người xem như được tiếp thêm nguồn sinh lực sống mạnh mẽ. Hương lúa non quyện hòa trong gió cứ ngòn ngọt, dịu dàng mà vương vấn.

Nắng nôi rồi cũng theo ngày / Gió tràn lên đỉnh mây bay cuối trời / Đường về hai nẻo ngược xuôi / Ngược theo miền nhớ xuôi ngồi đếm sao

Thăm tuổi thơ ng​​​​​​​Ta về thăm tuổi thơ ngây / Tiếng ve rả rích giăng đầy ngõ quê / Hình như vạt nắng trưa hè / Cũng đang ấp ủ hàng tre cuối làngây

Mỗi lần tôi nói với má về một cuộc rời đi mà tôi đã định sẵn, chỉ cần má gật đầu là mọi thứ sẽ đâu vào đó, tôi thấy gương mặt má thoáng buồn và đôi mắt hình như đẫm nước. Nếu má chấp nhận, chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ chỉ còn trong ký ức của chúng tôi.