Đó là bài thơ GIANG HỒ của PHẠM HỮU QUANG. Dường như có rất nhiều người thuộc hai câu trong bài thơ này:
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng
nhớ nhà!
![]() |
Ảnh: D.T.X
|
Phạm Hữu Quang sinh năm 1952, quê Bắc Đuông, Thốt Nốt, Cần Thơ, Hội viên Hội Văn nghệ An Giang. Tác phẩm thơ: “Người tình quê hương” in Ronéo của nhóm thơ Về nguồn ở Cần Thơ, “Đàn gà con” thơ thiếu nhi, Văn nghệ An Giang xuất bản 1980. Và tập thơ cuối cùng “Ngẫu hứng chiều sông Hậu” Văn nghệ An Giang xuất bản năm 2000 do bạn hữu gom lại vì anh đã mất lúc 12 giờ 45 phút ngày 28-4-2000 ở tuổi 49! Anh đã ra đi sau một cơn tai biến mạch máu não lần hai! (*).
Trọn bài thơ GIANG HỒ của Phạm Hữu Quang như sau:
Tàu đi qua phố tàu qua phố
Phố lạ mà quen ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi trèo thang với… giặt đồ
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa trắng cả lòng
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng
gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình
Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chửa chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si
Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa thưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu
Giang hồ ta chẳng hay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở vệ đường
Giang hồ ba bữa buồn một bữa
Thấy núi thành sông biển
hóa rừng
Chân sẵn dép giày trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà!
5-1991
Cái chất của bài thơ này là “lực bất tòng tâm”, đấy chính là cái “hay” lấp lánh, điểm “son” của tác giả. Theo Trần Hữu Dũng bạn của nhà thơ, đã tả: “Phạm Hữu Quang vốn to con, tướng thấp đậm, tóc râu xù xì, trông hơi “ngầu” nhưng lại lành tính. Bạn bè vẫn gọi đùa anh là “con gấu ngủ đông” chưa chịu thức giấc”.
Xin cảm ơn nhà thơ Phạm Hữu Quang, đã để lại một giang hồ rất lạ trong thơ.
NGÔ PHAN LƯU
(*) Theo tài liệu của Trần Hữu Dũng trong Hợp tuyển văn chương THỜI VĂN số 8-2006.