Trong cuộc sống, biết ứng xử một cách tế nhị là biểu hiện của sự thông minh, biết tôn trọng người khác, biết tạo sự hài hòa, làm giảm khoảng cách về điều kiện kinh tế, địa vị xã hội ở cộng đồng. Trong quan hệ vợ chồng, sự tế nhị còn quan trọng vần cần thiết gấp nhiều lần.
Vô tư
Trên thực tế, "chồng hơn vợ một cái đầu", có vẻ như là một công thức thuận chiều. Nếu ngược lại mà người vợ thiếu tế nhị là dễ sinh lắm chuyện... Chị Huyền Trang có chồng là sĩ quan quân đội sắp về hưu. Chị công tác ở một ngành mà yêu cầu công việc khiến chị thường xuyên phải đi nước ngoài. Mỗi lần bạn bè đến chơi say sưa kể danh lam thắng cảnh nơi này nơi kia, mà quên để ý đến ông chồng ngồi như thừa bên cạnh.
Một người bạn của chị (lại cũng thiếu tế nhị) quay qua chồng chị Trang hỏi: "Chị sướng thật, đi bao nhiêu là nơi. Thế anh đã đi những nước nào rồi?". Anh chồng chị Trang trả lời với cái giọng hài hước, vừa không giấu được vẻ chua chát: "Có, có chứ! Tôi cũng đi nước ngoài. Nhưng những chuyến đi của tôi chỉ có bom đạn, rừng bạt ngàn và những ngày ăn măng trừ bữa...". Chị Trang vô tư chêm thêm một câu: "Ông ấy có đi Lào, từ hồi chiến tranh ấy mà!..."
![]() |
Nên tế nhị trong ứng xử để giữ gìn hạnh phúc gia đình. - Ảnh minh họa |
Chị Thuận Anh, giáo viên một trường cao đẳng, mê khiêu vũ và cũng có năng khiếu. Chỉ mới cách đây ba năm, chị là thành viên câu lạc bộ khiêu vũ của trường, nay đã trở thành một vũ sư kiếm tiền tay trái ngon lành từ nghề dạy nhảy. Chồng chị - một hoạ sĩ chưa tên tuổi nhưng tranh của anh cũng được bày bán, mang lại thu nhập hàng tháng cũng khá từ tiến bán tranh. Gia đình họ đã có những năm tháng hạnh phúc, con cái trưởng thành ngoan ngoãn.
Vợ chồng mỗi người một sở trường, một tính cách cũng là chuyện thường, có khi lại là sự bù trừ của tạo hóa, nếu như biết ứng xử tế nhị. Đằng này, trước mắt anh với bạn bè, chị cứ cao hứng giảng giải về cái hay, cái tuyệt vời, cái tác dụng kỳ diệu của khiêu vũ (đằng rằng vậy) mà ai không biết thường thức thì thật uổng!
Sau một hồi thuyết giải, chị kết luận: "Nhiều lần tôi mời ông chồng tôi đi, nhưng ông cứ nói, không thích. Kỳ thật! Cứ ru rú trong hai căn phòng bề bộn sơn, màu, khung, giấy trông phát khiếp".
Gần đây, nghe nói anh chị đã ly thân...
Chỉ có tình thương ở lại
Tôi có quen một đôi vợ chồng, chị là lãnh đạo của một ngành ở trung ương còn anh chỉ là trưởng phòng cấp sở. Anh yêu chị khi chị còn là cô dân quân vừa dũng cảm vừa duyên dáng, anh là lính lái xe ra vào tuyến lửa Trường Sơn, trú quân ở xã chị.
Bảy năm sau, khi đất nước thống nhất, anh trở về xin cưới chị. Lúc đó chị đã là cán bộ lãnh đạo của tỉnh, là đại biểu quốc hội. Có một con, chị được điều động ra Hà Nội công tác. Với tư chất thông minh, năng động, gặp "thiên thời, địa lợi, nhân hoà", chị tiến nhanh trên con đường sự nghiệp.
Có lần, tôi và anh chị cùng dự đám cưới con một vị lãnh đạo cấp cao. Khách mời hôm đó có nhiều nhân vật VIP mà chị thân quen như thượng tướng A, tư lệnh B, bộ trưởng C, tổng giám đốc E, tổng biên tập S... Còn anh lại không hề quen biết họ. Chị dắt tay anh đến chào từng người bạn, thân mật chủ động nói : "Xin giới thiệu với anh, đây là ông xã tôi - lính lái xe Trường Sơn của tiểu đội xe không kính đấy ạ! " (tên một bài thơ nổi tiếng của Phạm Tiến Duật).
Tôi thầm thán phục cách ứng xử thông mình và tế nhị của chị. Bởi lẽ nếu chị đi bắt tay hết người này người khác để anh ngồi đấy một mình thì anh cũng "quê", hoặc giới thiệu anh với chức vụ và nơi làm việc hiện tại cũng dở. Giới thiệu anh là lính lái xa Trường Sơn thì ai mà không quý, bởi đó là những nhân vật đã đi vào huyền thoại! Trông nét mặt rạng ngời hạnh phúc và hãnh diện của anh khi đi bên chị, tôi không thấy có dấu hiệu nào của sự mặc cảm.
Hiện anh chị đều đã về hưu, sống hạnh phúc bên con cháu. Trong phòng khách nhà anh chị, ở vị trí trang trọng có bức thư pháp hai câu thơ của Tôn Nữ Hỷ Khương : "Lợi danh như bóng mây chìm nổi - Chỉ có tình thương ở lại đời".
Bà Nguyễn Thị Nghi, tâm sự:"Đàn ông mà không bằng vợ điều này điều khác là dễ mặc cảm lắm! Trong cuộc sống phải biết tránh cái nỗi đau đó cho các ông. Khi tôi được cấp một căn hộ chung cư thì ông ấy còn công tác ở Quân Khu 3. Về nghỉ hưu thỉnh thoảng ông ấy vẫn nói với bạn bè: "Tớ ở nhờ nhà vợ, cái nhà này trong quyết định phân phối là tên bà Nghị chứ có tên tớ đâu!"(dù ai chẳng biết thời bao cấp, hai vợ chồng mà người này được cấp nhà rồi thì người kia thôi!)
Tuy chỉ là nửa đùa nửa thật những tôi nhận ra sự chua chát mặc cảm của ông ấy. Đến khi hoá giá nhà, làm sổ đỏ, tôi chủ động đề nghị cơ quan chức năng ghi tên ông ấy trước tên tôi. Từ đó đến nay, không còn nghe ông ấy nói nhà của ai nữa".
Khi yêu nhau thì hai người cấp bậc như nhau. Sau khi cưới, ông theo con đường Nghệ Thuật, tôi đi học trung cấp rồi đại học quân y, tốt nghiệp dược sĩ cao cấp rồi về một đơn vị khác. Quân hàm của tôi theo nhiệm vụ tôi đảm nhiệm, còn ông ở văn công nên theo chế độ văn công chuyên nghiệp. Trước khi về hưu, tôi mang hàm trung tá, ống ấy thiếu tá. Biết ý chồng nên trong các dịp lễ lạt, họp mặt truyền thống, nếu đi bên ông tôi không bao giờ đeo quân hàm. Trong nhà, chỉ có treo duy nhất bức ảnh hai người lúc trẻ mặc quân phục lính trơn, không có quân hàm".
Bà Nghị nói thêm: "Có người nói: Phải giả bộ nhường chồng" nhưng tôi quan niệm không phải giả bộ mà phải thật lòng. Chỉ sự thật lòng mới có sức cảm hoá, mới thu phục được lòng người. Chồng hay vợ là bạn đời, nếu biết tránh những điều đem đến sự không vui cho nhau thì dù nhỏ cũng làm. Bạn đời vui thì mình cũng đựơc hưởng lây, có thiệt thòi gì đâu.
Theo Phụ Nữ