Cuộc sống hối hả, ta thường mưu cầu, háo hức khám phá sự mới lạ, xa xôi. Có đôi khi ta quên vẻ đẹp bình dị quanh mình. Có đôi khi giật mình khi nghe những lời nhận xét đẹp đẽ, tinh tế của những người bạn phương xa về vùng đất của mình, về những điều quá đỗi bình thường với mình, cảm thấy như có một nỗi thèn thẹn.
Khi còn là học sinh, chúng tôi có những bữa dã ngoại, cắm trại ở rừng dương chắn gió, chắn cát ngay trước bãi biển. Buổi sáng, buổi chiều, chúng tôi tập trung chơi những trò chơi trên bãi cát trắng vàng, chạy trên nó nghe những tiếng kin kít, sột soạt.
Biển với tôi rất thân thuộc, từ tuổi thơ đùa nghịch đến trải nghiệm những công việc của ngư phủ. Sau này có nhiều dịp đi đây đi đó, đến những bờ biển đẹp của đất nước, ngủ trong những resort, khách sạn sang trọng bên những bờ biển nổi tiếng đều có cảm giác thân thuộc như ở chính bãi biển quê mình.
Đúng là không gì sướng bằng giữa những chiều hè được ngâm mình trong làn nước biển mát dịu. Tuổi thơ tôi được nô đùa nghịch sóng, nghịch cát đến khi mặt trời xuống núi mới về. Kỷ niệm theo tôi đến giờ đó là những chuyến đi biển đêm với tư cách là người đi bạn cho nhà thuyền.
Trong nhóm 4 người bạn thân gần nhà thời phổ thông, một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chờ kết quả, chúng tôi quyết định xuống làng chài Mỹ Quang làm bạn đi biển như một học kỳ đặc biệt, làm công việc của một ngư dân và trải nghiệm nhịp sống làng chài.
Món tiền ít ỏi trong hai tháng hè đi bạn cho nhà thuyền không thấm tháp vào đâu so với chi phí lần đầu tiên lên Sài Gòn nhập học. Nhưng đó là “ngày công đầu tiên của cu tí”, dạy tôi biết giá trị đồng tiền và cách tiêu tiền khi bước ra khỏi lũy tre làng.
Những đêm trên biển chong đèn chờ cá chạy, chúng tôi ra boong thuyền nằm ngửa mặt ngắm trăng sao và nghe sóng vỗ ì oạp quanh mạn thuyền. Biển đêm sáng rực bởi ánh điện như một góc phố lung linh. Chúng tôi ngủ thiếp lúc nào không hay giữa làn gió biển mơn man, mát rượi, cho đến khi được chủ thuyền gọi dậy để kéo lưới. Những mẻ lưới nặng tay, mồ hôi nhễ nhại nhưng ai cũng vui vẻ, nhất là khi ngồi bên nồi cháo mực, có hôm là dĩa gỏi cá tươi roi rói, bồi dưỡng cho lại sức, chờ kéo mẻ lưới tiếp theo.
Hôm rồi, nhóm bạn đồng nghiệp từ xứ sở ngàn hoa đến với xứ hoa vàng trên cỏ xanh, quyết định lưu trú ở một homestay cách xa thành phố và gần biển. Homestay An Hải (sát bờ biển làng chài Phước Đồng, xã An Hải, huyện Tuy An) là địa chỉ mà các bạn chọn.
Hăm hở sẽ cùng các đồng nghiệp tán dóc, tôi sẽ nói về biển, những kỷ niệm với biển để mọi người hiểu hơn đời sống của ngư dân và vẻ đẹp của biển quê mình. Nhưng có việc đột xuất nên tôi không ở qua đêm, đón chờ những chiếc thuyền gần bờ trở về với cá đầy khoang lúc sáng sớm. Nhưng bạn tôi thì có.
Họ đã có một đêm gần như không ngủ để ngắm nhìn biển đêm lên đèn bởi thuyền đánh cá. Đặc biệt, họ đã có một buổi sớm mai đầy ý vị với cảnh chợ cá sớm cùng ngư dân, và dĩ nhiên chiến lợi phẩm có được không chỉ là những món hải sản tươi sống nhất họ từng thấy, mà còn là những bức ảnh ngồn ngộn hơi thở cuộc sống!
Một sớm mai bỗng dưng thức dậy bên bờ biển biếc luôn mang đến cảm giác tuyệt vời, mới mẻ!
QUỲNH MAI